Có những giai đoạn trong đời, ta không hẳn bỏ cuộc, chỉ là… không còn cố để giống ai. Không còn hối hả để chạy cùng nhịp với người khác, mà lùi lại một bước – để tìm một nhịp thở khiến lòng mình thấy yên. Bài viết này là một chút trải lòng – nhẹ tênh mà cũng rất thật. Như một buổi chiều lang thang, ghé quán quen, nghe gió nhẹ lướt qua…
Không còn cố để giống ai,
Cũng chẳng buông bỏ,
Chỉ đang tìm một nhịp thở mà mình còn thấy vui.
Từng nghĩ, cố thêm chút là xong
Rồi… không xong cũng chẳng sao.
Sáng có bữa nằm hoài chưa muốn dậy,
Với tay lướt điện thoại – chẳng ai tìm,
Ừ thì… cũng nhẹ nhàng rồi đấy.
Có hôm lang thang ngồi phố cũ,
Gặp đám đồng nghiệp, nó bảo rằng:
“Dạo này nhìn phong trần dữ ha?”
Tôi cười: “Chắc tại rong chơi giữa nắng mưa.”
Tạt quán quen chẳng cần gọi món,
Chủ đưa ly cà phê, hỏi: “Lâu không ghé?”
Ừ… giờ chạy nhiều nơi,
Không còn làm gần đây nữa.
Chiều nọ tàn tàn ngang cầu Sài Gòn,
Gió và mưa lớt phớt lượn lờ,
Không mặc áo mưa, cũng không vội.
Lạnh một chút, ướt một chút –
Mà nhẹ đầu hơn trăm cái deadline từng qua.
Có lúc từng muốn giỏi, muốn được nhớ tên,
Giờ chỉ mong… đừng lạc giữa đám đông.
Từng ép mình chạy theo giờ, theo lịch,
Giờ chỉ cần thấy đúng — là đi.
Đời đôi khi không cần thắng lớn,
Chỉ cần… không thua chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét