Trong thế giới công việc hiện đại, có ba từ mà bất kỳ ai cũng quen: "deadline", "OT" và "dự án gấp". Nhưng quen không có nghĩa là đúng. Khi những khái niệm đó bị sử dụng như cái cớ để đẩy nhân viên vào các ca làm việc không công, cuối tuần không nghỉ, và lễ Tết cũng không dám rời máy tính — thì đó không còn là cố gắng, mà là lạm dụng dưới vỏ bọc của tinh thần trách nhiệm.
Deadline – Vị thần tối cao cai trị mọi phòng ban
Deadline từng là công cụ quản lý tiến độ. Nhưng khi bị lạm dụng, nó trở thành chiếc "roi mềm" đầy ngụy biện. OT được biện minh bằng tinh thần, nghỉ lễ bị gạt đi vì dự án gấp, còn lương và chính sách bù giờ thì... "để tính sau".
Trách nhiệm không phải là vô hạn
Nhân viên có trách nhiệm với phần việc được giao – không phải gánh luôn phần thiếu hụt từ plan sai, từ scope mở rộng, từ yêu cầu thay đổi liên tục. Khi deadline trễ vì yếu tố hệ thống, người lập kế hoạch mới là người chịu trách nhiệm chính.
OT không phải là “mặc định”
Sự cam kết không đồng nghĩa với sự hy sinh vô điều kiện. OT cần rõ ràng, minh bạch và có chính sách đi kèm. Nếu không, nó sẽ trở thành “giá đắt” mà nhân viên phải âm thầm trả bằng sức khỏe, gia đình và chất lượng cuộc sống.
Cân bằng giữa tiến độ và con người
Một kế hoạch tốt cần tính đến yếu tố con người: sức khỏe, thời gian cá nhân, sự tái tạo năng lượng. Hãy làm cho OT trở thành ngoại lệ được ghi nhận – không phải quy tắc ngầm được mặc định.
Nhân viên không phải là “cứu hỏa” chuyên trách
Khi dự án trễ – hãy nhìn lại hệ thống. Khi cần tăng ca – hãy minh bạch và trả công xứng đáng. Nếu bạn xem OT là “văn hóa doanh nghiệp”, thì rất có thể bạn đang xây dựng một “văn hóa độc hại”.
Lời kết – Mỗi người đều có một cuộc đời sau giờ làm
Sau giờ làm là cuộc sống thật – với con cái, người thân, với nghỉ ngơi và tái tạo. Đừng để deadline đánh đổi tất cả. Làm việc có trách nhiệm, nhưng đừng để trách nhiệm bị biến thành… chiếc “xích mềm” kéo dài vô hạn.
Cám ơn bài chia sẻ
Trả lờiXóa